Chùm thơ của tác giả Nguyễn Văn Khôi
Trên từng nỗi đau nhường nhịn/ từng yêu thương giành giật/ ẩn khuất phía chân trời/ dải mây đen bịn rịn/ Những ánh nhìn chua xót/ làm tắt đi vĩnh viễn nụ cười
Giữa hoàng hôn kí ức
Chiều không em
mái chùa cong
sông theo chuông trôi chậm
áo người hoa lấm tấm
cơn gió ướt giao mùa
sấm thức dậy
một chùm mưa run rảy
Chiều không em
rộng và buồn biết mấy
nắng ngẩn ngơ nhớ má lúm đồng tiền
bông gạo đỏ rụng lòe vào im lặng
và thế là khi ấy lại bùng lên...
Con xa nhà
Từ ngày con học xa nhà
phòng im mực nhòa giấy ướt
đổ vào lòng cha da diết
vô cớ bao nhiêu cơn mưa
Vườn giờ lá rậm hoa thưa
ngày vắng đêm thành xa lạ
đàn châu chấu bớt kiêu sa
con Zin nằm im bỏ bữa
Nắng cũng chẳng giống ngày xưa
họa mi ngẩn ngơ nhìn bóng
dương cầm dây lạnh lặng câm
gió luồn hoàng hôn trống rỗng
Từ ngày con học xa nhà
cha ngồi đếm từng chiếc lá...
Trời trở gió
Trời trở gió
giông tố bỗng ùa về
thế gian vần xoay
bụi mờ bay góc phố
Và bông hoa ngây thơ
rụng rơi từng cánh nhỏ
ta với mình phút chốc hóa người dưng
Trời trở gió ngang chừng
mưa ràn rạt trôi đi từng kỉ niệm
người sợ ướt lảng xa nơi hò hẹn
kẻ lặng nhìn mờ mịt phía ngày qua
Trời trở gió
mây nặng trĩu lòng ta
sáng và tối nhập nhòa trong đáy mắt
có âm thầm cúi đầu
có ra đi quay quắt
gió bạc màu
tất cả hóa thành dưng.