Thứ Hai, 03/08/2020 09:56

Chùm thơ của tác giả Nguyễn Quang Hưng

Chốn này người người cúi đầu từ đường/ Khói thơm vẽ lại đời khai phá/ Đất bồi sang nhau sông ngòi giao thoa/ Nuôi những vầng trán mọc lên chí hướng...

Thông điệp phù sa
 

Người dựng cột kèo người cày cấy
Bấm đốt đời mình mương máng tháng năm
Người tạc tượng, người nâng bút
Người múa rối, người đường xa
Người vượt lửa khói can qua
Nước châu thổ ngấm cửa sông cửa biển
Giọng nặng nặng đất màu nén xuống
Bật mầm ăn nói mượt mà

Chốn này đường đất nghiêng mình một người
Đời đời ngỡ ngàng cúi đầu diệu kì
Người đứng chân phù sa nghĩ điều mây trắng
Người náu thân cỏ cây truyền lời sông núi

Vĩnh Bảo! Một ngày đang mới
Chúng ta gặp lại nhau tìm lời giải
Về huyền sử trùng trùng mây nước
Lời thiêng chung nhịp đập đời người
Gặp những tên người vun thành tên đất
Trong một khắc bình tâm

Lại gặp thêm những điều huyền ảo
Trong hình dung về ngày mai.

Tiếng người tiếng sóng


Vọng từ mây nước đang lên
Nghe nghìn vạn tiếng người trên sóng lừng

Biển xưa trời biếc trập trùng
Đã dang cánh những buồm trong đất liền
Xa sau mọc đến trăm miền
Lưới đan mở những mắt thuyền vươn khơi
Đảo xanh non nước con người
Là tim của đất ở nơi sóng ngàn
Người sau người trước giăng hàng
Hùng thiêng tiếng gió vọng sang bốn bề

Đời cha giữ sóng chưa về
Sải tay cây lá mà che bão bùng
Đường con theo suối cùng sông
Hướng ra đảo lớn mà trông biển trời
Đảo lên vỗ sóng trong người
Người lên tiếng biển cất lời núi non
Nghìn năm qua lửa hãy còn
Những bàn tay giữ biển trong tim mình

Chân trời có nổi thác ghềnh
Triệu người dựng sóng lũy thành biển khơi.

Tôi thấy một con rồng ngủ lạnh

Ươn ướt thân vệt lân tinh mưa
Vàng đèn muộn mỏi vào giấc ngủ
Trở mình động lá cành thẫm đen lo lắng
Mái phố nhấp nhô cố ngủ bình thường

Phải trong hút sâu cuối đường
Lanh lảnh âm gì vọng lại...?
Thấp thoáng hồn bụi gạch
Hồn súng nổ hồn gươm hồn người
Không nói gì mà đổ hồi tiếng gọi

Mà như giật mình cơn ắng lặng
Không phải vắng sáng bừng nguyên đán
Không thưa thớt tối mọi đêm bình thường
Mà đang im lặng nhọc người...
Im lặng như chực khóc

Đêm mồ hôi sông hồ đẫm ướt
Tấm chăn cao trễ xuống chân trời
Vừa siết chặt vừa nói điều bí mật
Nên cơn mơ chưa thoát nên lời

Phải không bí mật đã gửi đi mỗi người
Vào những đêm nay tự mình nhận thấy:
Ánh nhìn phán xử
Tiếng vỡ giấu giếm đáng ngờ
Hay chiếc vẩy rồng mỗi bàn tay đốm sáng

Bí mật lòng tay vẫn màu ngọc mới
Rồng xẻ vẩy mình từng năm nghìn năm
Ai biết trên mình mang ân nghĩa ấy
Nghe mây ngũ sắc nhắc gì đêm ngày...

Tôi lơ mơ về muộn phố không người
Sau gáy gió một luồng hơi cảnh giác
Hình như tôi đang đi trên thân mình
Vừa chuyển động một con rồng ngủ lạnh.