Thứ Hai, 27/02/2017 00:42

Chùm thơ của tác giả Đào Quốc Minh

Em nghe chăng tiếng gọi của nỗi buồn/ Khi bóng quạ ngậm mảnh trăng lam/ Bay chập chờn trên từng ô ngói vỡ/ Suốt trăm năm trong ngôi chùa bóng đổ/ Người nay sao đã lãng quên rồi
Đôi bờ nước mắt
 
1.
Lịch sử đi cùng những cuộc hành quân
như dòng hải lưu chẳng bao giờ ngừng chảy
lênh đênh lênh đênh đôi bờ nước mắt
đêm - đêm - người - mẹ - thân - còng
quỳ ôm cây guitar vỡ toang dạt vào cát trắng   
ngọn đèn nào sáng bừng như giọt máu
rỏ âm thầm khắp cõi mênh mông
 
Tiếng súng vang thôi đã mấy mươi năm
em vẫn giữ bản tình ca chưa bao giờ xưa cũ
con chó đá. Trầm thiêng. Ngôi chùa đổ...
vẫn chong chong đợi mãi chân trời
hải cảng lồng qua hằng ức những bóng người
em gục đầu vào bóng mình lặng lẽ
đêm đêm ai nghe trong từng hồi sóng trẻ
tiếng - con - tàu - năm - ấy - đã ra khơi
 
2.
Hoàng Sa, Trường Sa của lòng mẹ ta ơi!
của tiếng đàn ngân vang về một ngày trở lại
gươm đã tuốt trần bốn nghìn năm
xin đáy cát dạt dào hãy vùi sâu mãi mãi
súng đạn trở thành truyền thuyết của mai sau
 
Trên đôi bờ người thổi tắt ngọn đèn
nằm ngâm nga bài kệ dưới trăng thâu
nhà sư hành hương. Ngủ quên rồi. Bên sóng
lòng ốc đá uông uông nơi bến lộng
vọng đến muôn trùng lời biển cả ru con
3.
Tôi trở về phiêu bạt khắp nhân gian 
những đứa bé không - bao - giờ - lớn - nữa 
mà đồng dao cao hơn - xanh hơn
người - lính - già đã hóa thành tháp cổ
một hồi chuông rung mãi bên trời
cõi biển - dâu kia trường thành thuở cũ
chợt nhạt nhòa như giấc mộng xa xôi
 
Trên đồng hoang còn lại một nhà thơ
ngồi kéo nhị miên man trong chiều vắng
hoa rụng vàng hai vai tóc trắng
tiếng sóng về bình lặng dưới ngàn sâu.
 
 
Natalia 2
Lời ru trên bến sông 

1.
Khi tôi sinh ra - cuộc chiến đã lụi tàn
chỉ còn cánh hoa trôi bồng bềnh trên sông Mã
tiếng ngựa hí lồng suốt mấy nghìn năm
còn âm - vang từng đỉnh - đồi tượng - đá
người con gái - ánh mắt - hao mòn
đứng hát ru buồn thầm lặng giữa Trường Sơn
 
Sông Lam ơi... bao đêm dài - trở sóng
hỡi người lính xưa! về lại với Truông Bồn
tôi quỳ xuống trên bến đò soi bóng
máu anh hùng thành nước mắt quê hương
 
2.
Tôi như người hành giả tha phương
như nhạn Hải Vân như con đò Thạch Hãn
đi tìm ngọn núi từng hằn sâu vết đạn
như nấm mồ xưa sừng sững của rừng chiều
 
Tôi chỉ nghe chùm chuông gió tinh tang
trên hiên nhà tranh hoang vắng đến cô liêu
nhà thơ mù mơ màng ôm trống vỗ
kể câu chuyện thiên thu về một dòng sông cổ
đã bào mòn đi những vết đạn xưa rồi
 
Người lính nằm ở đâu trong lòng đất mẹ
tiếng gọi nào ngân vọng đến xa xôi
 
3.
Tôi ngủ lại đêm mơ bên trời tiếng mõ
những đỉnh trăng truông. Núi nhạn. Mây cồn
ngôi làng của anh trên đôi bờ lau cỏ
ngọn đèn nào vẫn thắp ánh sao hôm
 
Ai đặt lên từng vũng - chân đầy gió
một cánh - hoa - thơm chiến địa tự - bao - giờ
người thiếu phụ. Bến giang đầu. Tóc bạc
nâng cây đàn đứt cước khóc - trong - mơ
 
Tiếng ai gọi. Bên kia. Dòng sông lạnh
bóng anh về... trong - huyền - thoại - lời - ru.
 

IMG 8030
Câu hỏi về loài người
 
Ôi phố phường lầm lũi dấu chân
ngươi là ai mà quỳ bên tượng gỗ
nguyện cầu chi cho bức tường đã đổ
để một đêm trăng lam tuyền
người lãng quên những âm thầm xưa
rồi trở thành con đười ươi nhỏ
lặng khóc bên trời trong rừng hoang
mặc những đứa trẻ tìm đường
 
Người vẫn quỳ như khối đá chịu tang
những sợi lông đã hóa thành rễ cây
chỉ đôi mắt vẫn rực vàng là không hề khép lại
câu hỏi về loài người
như tiếng hú hu hoang trong cỏ dại
vách núi trả lời hay tiếng gió
chợt rùng mình cả những cánh chim bay
 
Mưa trong lành mà ngươi lại ngà say
như khúc hát mơ màng
trong lồng ngực đầy vết chém dao
đầy những vết móng cào
của những hận thù và tình yêu cũ kĩ
ngươi quỳ đó ngậm ngùi hay suy nghĩ
đã bao mùa mưa đổ lá rơi
 
Xin được làm người hay suốt kiếp đười ươi
câu hỏi mãi sẽ chỉ là câu hỏi
thành phố xưa điêu tàn không chờ đợi
có ai đi tìm người xưa trong rừng hoang.