Thứ Bảy, 01/08/2020 07:10

Chùm thơ của Mark Stand

Mặt trời đang lặn. Những bãi cỏ cháy/ Ngày đã mất, ánh sáng đã mất/ Vì sao tôi yêu những gì phai nhạt?/ Người, kẻ đã rời đi, người, kẻ đang rời đi,/ căn phòng tối nào các người trú ngụ?...

Mark Strand (1934 - 2014) là nhà thơ người Mĩ. Ông được trao giải thơ Rebekah Johnson Bobbitt năm 1992, giải thơ Bollingen năm 1993, giải Pulitzer cho thơ năm 1999, giải Wallace Stevens năm 2004, và được bổ nhiệm làm “Nhà thơ công huân” của Hoa Kì từ năm 1990 đến năm 1991.
 
Hộ mệnh
 
Mặt trời đang lặn. Những bãi cỏ cháy
Ngày đã mất, ánh sáng đã mất
Vì sao tôi yêu những gì phai nhạt?
Người, kẻ đã rời đi, người, kẻ đang rời đi,
căn phòng tối nào các người trú ngụ?
Hộ mệnh cho cái chết của tôi,
hãy giữ gìn sự vắng mặt của tôi. Tôi còn sống.
Vụ tự sát
 
Tôi nhảy từ một tòa nhà
Như thể tôi đang thiếp ngủ
Cơn gió như một chiếc gối
Làm tôi chậm lại
Làm tôi chậm lại
Như thể là tôi đang mơ
Được bao quanh bởi không khí
Tôi rơi xuống một điểm dừng
Và đứng như khách du lịch
Xem chim bồ câu
Những người trong các văn phòng
Muốn cứu lấy tôi
Họ há hốc miệng
“Hãy ném cho tôi viên đá,” tôi hét
Muốn rơi
Nhưng chẳng ai nghe
Họ ném tôi một sợi dây
Và giờ tôi đang bước đi
Nói chuyện với bạn
Nói chuyện với bạn
Như thể là tôi đang mơ
Rằng tôi còn sống.
 
 
Vài lời cuối
 
1
Để một cây kim chui được qua một con lạc đà còn dễ hơn
là để một gã nghèo đi được vào một người đàn bà có của.
Cứ đến nghĩa địa và hỏi mà xem
 
2
Cuối cùng, bạn lướt ra ngoài, để cánh cửa
đóng sầm vào ý nghĩ gần đây nhất. Nó là gì ấy nhỉ?
Cứ đến nghĩa địa và hỏi mà xem
 
3
“Sơ suất” là mùi nước hoa tôi thích.
Ồ fedora. Fedora. Nếu bạn muốn một chút
Cứ đến nghĩa địa và hỏi mà xem
 
4
Xương trâu, thỏ lúc hoàng hôn,
Gió và kẻ kép của nó, cái cây, thị trấn…
Cứ đến nghĩa địa và hỏi mà xem
 
5
Nếu bạn nghĩ những điều tốt đẹp đang đến
và thế giới sẽ được cải thiện, thì đừng nín thở.
Cứ đến nghĩa địa và hỏi mà xem
 
6
Anh kia, sao anh hỏi đây có phải thung lũng
của màu xanh bất tận, và chúng ta là tù nhân của nó?
Cứ đến nghĩa địa và hỏi mà xem
 
7
Đời là một giấc mộng không bao giờ được nhớ khi người ngủ tỉnh dậy.
Nếu không hiểu được điều này, hỡi Đấng Vĩ đại
Cứ đến nghĩa địa và hỏi mà xem.
 
 
Bàn tay bẩn
 
Tay tôi bẩn
Tôi phải chặt nó đi
Rửa nó là vô ích
Nước đã rữa
Xà phòng đã hỏng
Nó sẽ không sủi bọt
Bàn tay bẩn
Nó đã bẩn nhiều năm
Tôi từng giữ
nó ngoài tầm mắt,
trong túi quần
Chẳng ai nghi ngờ gì
Người ta đến,
muốn bắt tay tôi
Tôi sẽ từ chối
và bàn tay giấu,
như một con sên đen,
sẽ để lại dấu vết
trên đùi tôi
Và tôi nhận ra
là nó đều như nhau
dù có dùng hay không
Ghê tởm là như nhau
Ôi! Bao nhiêu đêm
ở sâu trong nhà
tôi đã rửa cái bàn tay ấy,
chà nó, đánh bóng nó,
mơ nó sẽ biến
thành kim cương hay pha lê
hay thậm chí, cuối cùng,
một bàn tay trắng tinh,
bàn tay sạch của một người,
mà bạn có thể bắt,
hoặc hôn, hoặc nắm
trong một khoảnh khắc
khi hai người tỏ tình
mà không nói một lời…
Tất cả chỉ để có
cái bàn tay bất trị,
đờ đẫn và như con cua,
xòe những ngón bẩn
Và cái bẩn này thì gớm ghiếc
Nó không phải là bùn hay bồ hóng,
hay cái dơ đóng bánh
của một cái vảy cũ,
hay mồ hôi
trên áo người lao động
Nó là cái bẩn buồn
tạo thành từ bệnh tật
và nỗi thống khổ của con người
Nó không đen;
màu đen thì thuần khiết
Nó xỉn,
một cái bẩn xám xỉn
Không thể sống
với cái bàn tay bẩn
đang nằm
trên cái bàn kia
Mau lên! Chặt nó đi!
Chặt nó thành từng mảnh
và ném nó
vào đại dương
Với thời gian, với hi vọng
và âm mưu của nó,
một bàn tay khác sẽ đến
tinh khiết, trong như thủy tinh,
và gắn chặt vào cánh tay tôi.
 
Nguyễn Huy Hoàng dịch từ nguyên bản tiếng Anh